Hãy hóa thân vào que diêm để kể lại chuyện Cô bé bán diêm
Hãy hóa thân vào que diêm để kể lại chuyện Cô bé bán diêm
Bài làm
Tôi là một que diêm, nhưng không phải que diêm bình thường tôi chính là que diêm còn sót lại trong giỏ của cô bé trong chuyện Cô bé bán diêm.
Tôi còn nhớ cái mùa đông năm ấy nhiệt độ rất lạnh, mọi người không ai muốn ra đường. Chính cái ngày đó, ngày thời khắc chuyển giao giữa năm cũ và năm mới sắp đến, cô bé tội nghiệp vẫn mang những que diêm chúng tôi để trong giỏi và lang thang trên những con phố để bán, kiếm tiền để ăn. Nếu không bán được, cô bé sẽ chết vì đói. Mọi người ai cũng vui vẻ cười nói đi trên đường với những bộ quần áo sạch đẹp và ấm áp chuẩn bị đón năm mới. Nhìn cô bé lang thang trên đường mong mọi người mua giúp cho cô những que diêm chúng tôi, để có thể kịp về đón giao thừa. Thế nhưng, trong bộ đồ mỏng manh và rách rưới ai cũng nhìn cô với ánh mắt xa lánh, coi như không nghe thấy lời nài nỉ của cô.
Tôi là một trong số những que diêm được cô bé mua ở trong thành phố để mang đi bán, với mong ước có chút tiền để có thể về quê đón giao thừa cùng gia đình. Có vẻ như gia đình cô nghèo lắm, nên cô bé mới ăn mặc như vậy. Và đáng lẽ ra, bằng tuổi cô nhưng đứa trẻ đang được bao bọc trong vòng tay mẹ cha, đang ở trong căn nhà ấm áp, trên mình khoác những bộ quần áo đẹp chờ đón năm mới, còn cô bé thì vẫn lang thang ngoài đường trong cái đói, cái rét và ước ao được về nhà vào đúng giao thừa.
Tôi nằm co ro trong chiếc giỏ của cô bé, nghe từng tiếng rao bán vang vọng khắp các con phố, từ con đường này sang con đường khác, giữa cái trời lạnh cóng, tuyết rơi đầy đường như vậy. Vì mong được về sớm cho kịp đón năm mới, cô bé bán những que diêm chúng tôi rất rẻ chỉ giá một xu một que diêm như chúng tôi mà không ai thèm mua cả. Họ chỉ mải mê với những công việc của họ không ai đoái hoài gì tới cô bé cả. Tôi nghiệp thay cho cô bé, từ trong chiếc giỏ nhìn ra, tôi thấy người cô bé vì lạnh quá nên đã tím tái hết cả vào, đôi môi cô run lên. Cả đêm, trời lạnh cô bé cứ co rúm trong bộ áo quần mỏng manh. Tôi chợt nghe tiếng chuông nhà thờ rung lên từng hồi, điểm đúng mười hai giờ, thời khắc năm mới đã sang. Cô bé ngồi thu mình lại ở một góc đường trong nỗi niềm tuyệt vọng. Vừa đói, vừa rét cô bật cháy từng chúng tôi để cho bớt cái giá lạnh.
Đến lượt tôi, cô bé đã không còn đủ sức để đốt cháy được tôi nữa. Dường như những que diêm nhỏ bé như chúng tôi không đủ để sưởi ấm cho cô bé giữa cái tiết trời giá lạnh như vậy. Cô bé ngã xuống nền đường phủ toàn tuyết rơi trắng xóa, tôi thấy trên môi cô bé vẫn còn mỉm cười, chắc có lẽ cô bé vừa mơ một giấc mơ hạnh phúc.
Mỗi que diêm chúng tôi giống như một ước mơ của một tâm hồn bé bỏng, mỗi ánh sáng của chúng tôi bùng lên như chút tình yêu thương sưởi ấm cho con người. Tôi mong, những đứa trẻ sẽ được hạnh phúc, không phải chịu nhiều bất hạnh giống như cô bé ấy. Hãy biết trân trọng các em giúp những ước mơ của các em có thể chắp cánh bay lên thành hiện thực.