Kể một câu chuyện về lòng nhân ái mà em biết văn mẫu lớp 4


Kể một câu chuyện về lòng nhân ái mà em biết văn mẫu lớp 4

Hướng dẫn

Tình yêu thương, lòng nhân ái là những truyền thống tốt đẹp của dân tộc Việt Nam. Đây chính là sợi dây gắn kết giữa con người với con người tạo nên một tập thể, cộng đồng vững mạnh. Em hãy kể về một câu chuyện về lòng nhân áimà em biết để thấy truyền thống tốt đẹp này của dân tộc.

I. Dàn ý cho đề bài kể câu chuyện về lòng nhân ái

1. Mở bài cho đề kể câu chuyện về lòng nhân ái

Em đã từng được nghe bố mẹ và thầy cô giáo kể rất nhiều câu chuyện hay về lòng nhân ái. Nhưng chưa bao giờ em nghĩ rằng, có một ngày, chính em sẽ lại là nhân vật chính trong câu chuyện nhân ái đó.

2. Thân bài cho đề kể câu chuyện về lòng nhân ái

– Ngày hôm đó, trời mưa tầm tã, em vừa tan học liền vội vã chạy ngay ra bến xe buýt gần trường để đón xe về nhà.

– Từ xa, tiến lại một cậu bé con đầu tóc bù xù, mặt mày thì đen nhẻm vì dính bụi bặm lẫn với nước mưa, áo quần thì rách nát tả tơi trông tội nghiệp vô cùng.

– cậu bé dường như rất lạnh vì đã dính phải nước mưa, bởi hai hàm răng của cậu cứ liên tục va vào nhau lập cập. Một số người nhìn thấy cậu thì vội vã lùi xa, vài người còn thì thầm: “Cẩn thận kẻo móc túi”.

Xem thêm:  Phân tích hai khổ thơ cuối trong bài thơ Ông Đồ của Vũ Đình Liên

– Em đã đưa cho cậu bé 7 nghìn để đi xe bus

– Cậu lại cảm ơn em lần nữa và nhỏ giọng thủ thỉ với tôi: “Chị ơi, em cảm ơn chị lắm, hôm nay là ngày giỗ của mẹ em.

– Cậu bé liền giúi vào tay em một bông cúc nhỏ, và khi em lên xe rồi, cậu vẫn đưa đôi tay bé xíu ra vẫy vẫy theo mãi…

3. Kết bài cho đề kể câu chuyện về lòng nhân ái

Ngồi trên xe buýt, nước mắt của em chợt trào ra tự lúc nào. Đối với em, có thể chiếc áo mưa và 7 nghìn đồng tiền lẻ chẳng đáng giá bao nhiêu cả. Điều em không ngờ tới là em lại cảm nhận được tấm lòng hiếu thảo và cả tình cảm ngây thơ của cậu bé đó. Cậu bé đã dạy cho em một bài học thấm thía và cảm động về lòng nhân ái.

II. Bài tham khảo cho đề bài kể câu chuyện về lòng nhân ái

Em đã từng được nghe bố mẹ và thầy cô giáo kể rất nhiều câu chuyện hay về lòng nhân ái. Nhưng chưa bao giờ em nghĩ rằng, có một ngày, chính em sẽ lại là nhân vật chính trong câu chuyện nhân ái đó.

Ngày hôm đó, trời mưa tầm tã, em vừa tan học liền vội vã chạy ngay ra bến xe buýt gần trường để đón xe về nhà. Có lẽ vì trời mưa to quá mà chiếc xe buýt 49 em vẫn đi để về nhà hàng ngày mãi không thấy đến. Chợt từ xa, tiến lại một cậu bé con đầu tóc bù xù, mặt mày thì đen nhẻm vì dính bụi bặm lẫn với nước mưa, áo quần thì rách nát tả tơi trông tội nghiệp vô cùng.

Xem thêm:  Phân tích truyện ngắn Đời thừa của Nam Cao

Cậu bé run run chạy vào nép dưới mái hiên của trạm xe buýt, đôi tay nhỏ nhắn không ngừng run rẩy đang cầm một bó hoa cúc dại vàng rực. Em đoán chừng cậu bé dường như rất lạnh vì đã dính phải nước mưa, bởi hai hàm răng của cậu cứ liên tục va vào nhau lập cập. Một số người nhìn thấy cậu thì vội vã lùi xa, vài người còn thì thầm: “Cẩn thận kẻo móc túi”.

Bỗng cậu bé rụt rè lại gần chỗ em đứng, cậu ngước đôi mắt nhỏ trong veo và ngập ngừng hỏi em:

– Chị ơi, chị có thể cho em mấy nghìn đi xe buýt được không ạ?

Em liền sờ vào túi, nhưng thật không may, hôm nay vì đi học vội quá, nên em đã không mang theo ví. Lục đi lục lại trong chiếc ba lô nhỏ, em chỉ tìm được đúng 7 nghìn lẻ, vừa hay đủ tiền cho cậu bé đi một chuyến xe buýt. Em liền đặt những đồng tiền lẻ đó vào đôi tay đang run rẩy của cậu, và mỉm cười nói với cậu bé: “Chị chỉ còn một vài đồng nhỏ này, em cầm tạm đi xe nhé”. Đôi mắt trong veo của cậu bé tức thì sáng lên như thể những tia nắng mặt trời đang rạng rỡ tỏa sáng. Cậu bé liền cất giọng non nớt và cảm ơn em rối rít. Em thấy cậu bé cứ không ngừng run lên vì lạnh, nên liền lôi từ đáy ba lô ra một chiếc áo mưa cho cậu bé mặc tạm. Cậu bé đón lấy chiếc áo mưa em đưa, rồi mắt cậu bỗng đỏ hoe như sắp khóc. Cậu lại cảm ơn em lần nữa và nhỏ giọng thủ thỉ với tôi: “Chị ơi, em cảm ơn chị lắm, hôm nay là ngày giỗ của mẹ em. Em muốn đi xe buýt tới nghĩa trang, để đặt những bông cúc nhỏ này vào mộ mẹ. Hồi còn sống, mẹ em thích nhất là những bông hoa nhỏ xinh xắn thế này chị ạ”. Em thoáng sững người và lặng đi trong phút chốc. Vừa lúc đó thì chiếc xe 49 cuối cùng cũng tới. Cậu bé liền giúi vào tay em một bông cúc nhỏ, và khi em lên xe rồi, cậu vẫn đưa đôi tay bé xíu ra vẫy vẫy theo mãi…

Xem thêm:  Phân tích tâm trạng nhân vật trữ tình trong bài thơ Vội vàng của Xuân Diệu

Ngồi trên xe buýt, nước mắt của em chợt trào ra tự lúc nào. Đối với em, có thể chiếc áo mưa và 7 nghìn đồng tiền lẻ chẳng đáng giá bao nhiêu cả. Điều em không ngờ tới là em lại cảm nhận được tấm lòng hiếu thảo và cả tình cảm ngây thơ của cậu bé đó. Cậu bé đã dạy cho em một bài học thấm thía và cảm động về lòng nhân ái.

Theo Nhungbaivanhay.vn

Bài viết liên quan