Trong vai Lão Hạc hãy kể lại chuyện bán chó
Trong vai Lão Hạc hãy kể lại chuyện bán chó
Bài làm
Số đời vất vả, lầm than vật con người ta xuống vũng bùn lầy của sự bế tắc.
Tôi là Hạc- một lão nông nghèo sống cô độc một mình trong căn nhà tranh rách nát. Vợ tôi mệnh khổ mất sớm để lại cho tôi một người con trai yêu dấu song cũng vì cái nghèo, cái khổ, nó bị người ta từ cưới rồi đem lòng phẫn uất mà bỏ tôi đi, để lại cái thân già này xác xơ, mỏi mòn theo năm tháng.
Trong căn nhà lạnh lẽo này chỉ còn lại tôi với vàng – nó là thứ mà tôi yêu thương và trân trọng nhất trên cõi đời vô vọng này. Tôi thề thốt rằng dù có phải vất vả thế nào cũng không bán cậu Vàng đi, sống được ngày nào thì cứ hay ngày đấy. Nhưng trên đời, liệu ai có thể lường được chữ ngờ? Tôi bị cái nghèo cái khổ đẩy vào cảnh tình bế tắc đến cuối cùng vì sức cùng lực kiệt mà phải tự tay đưa Vàng vào chỗ chết.Tôi tự hỏi rằng có phải ông trời đang cố tình trêu ngươi tôi vì cái đời vẫn còn chưa đủ khổ?
Hôm ấy Vàng nghe tôi gọi thì chạy về ngay nó vẫy đuôi mừng chủ rối rít mà nào biết cái chết đã đến ngay sau mình bởi chính người chủ mà nó hết mực yêu mến, trung thành.Tôi cho nó ăn cơm. Đang ăn, thì thằng Mục nấp trong nhà ở ngay đằng sau nó, tóm lấy 2 cẳng sau rồi dốc ngược nó lên.Cứ như vậy mà thằng Mục với thằng Xiên, 2 thằng chúng nó chỉ loay hoay một lúc là đã trói chặt cả 4 chân nó lại. Này! Kể ra cái giống ấy nó cũng khôn.Nó cứ làm in như nó trách tôi, nó kêu ư ử, đôi mắt long lanh nhìn tôi như muốn nói rằng: A! Lão già tệ lắm, tôi ăn ở với lão như thế mà lão đối xử với tôi thế này à?
Ôi vàng ơi! Tao cũng nào muốn lừa mày.Nhưng chỉ tại vì tao vô dụng mà đã dồn cả mày và tao vào chỗ chết. Hay là tại vì cái số đời ẩm ương, bất hạnh, kiếp người cũng như kiếp chó mà cả mày và tao đều cả khổ như nhau. Bóng con vàng cứ khuất dần sau bóng lưng của thằng Mục, thằng Xiên. Mắt tôi cay xè ngóng trông bóng hình quen thuộc của Vàng đang dần rời xa tầm mắt.
Vậy là từ nay! Vàng ơi, chẳng còn thứ gì có thể níu giữ tao còn vương vấn với kiếp người, cõi đời thống khổ. Tao sẽ đi, đi theo mày vàng ạ? Nhánh cây duy nhất mà tao có thể bám trụ giữa vũng lầy đau khổ đến cuối cùng tao vẫn không đủ sức giữ nổi để rồi vụt mất. Linh hồn và thể xác cũng chỉ còn lại là trái tim thoi thóp giữa bi thương và bất hạnh của kiếp người.