Cảm xúc của em trước nụ cười của mẹ


Cảm xúc của em trước nụ cười của mẹ

Bài làm

“Riêng mặt trời chỉ có một mà thôi

Và mẹ em chỉ có một trên đời”

Trong mỗi chúng ta đều có một người mẹ, người đã theo chúng ta từ khi chúng ta chào đời, khi chúng ta chập chững bước đi và cho đến khi chúng ta trưởng thành mẹ vẫn luôn dõi theo chúng ta.

Có lẽ sau bao vất vả nhọc nhằn, nụ cười của mẹ vẫn luôn là đẹp nhất. Nhưng nụ cười ấy chất chứa bao điều vui buồn đều có cả.

Nụ cười hạnh phúc của mẹ là khi những đứa con của mình trưởng thành, biết khôn lớn hơn từng ngày. Đôi khi chỉ là thấy những đứa con mình ngoan và học giỏi cũng đủ để mẹ vui lòng và nở nụ cười hạnh phúc. Mỗi chúng ta, ai cũng đều trải qua những ngày tháng chập chững bước vào đời với đầy lo lắng, nhưng mẹ luôn bên ta. Và em cũng vậy, trên mỗi bước em đi luôn có sự đồng hành của mẹ và tất nhiên có cả nụ cười ấm áp hiền từ của mẹ. Em còn nhớ, khi em còn nhỏ ngày đầu tiên đi học em cũng hồi hộp lắm chỉ muốn ở nhà với mẹ thôi. Mẹ đưa em đến trường em cứ nắm chặt lấy tay mẹ, nũng nịu xin về cùng mẹ không muốn xa mẹ đâu. Mẹ lại nở nụ cười hiền dịu nói: “không sao đâu con à, mẹ tin con sẽ ở lại học ngoan ở lớp có cô giáo và các bạn nữa mà, rồi con sẽ thấy thích đi học ngay thôi. Ngoan nha, chiều mẹ sẽ đón con về, và hãy kể cho mẹ nghe hôm nay con đã học được gì nha!” Ôi! Chính câu nói ấy, nụ cười ấy của mẹ đã tiếp cho em bao nhiêu động lực mạnh dạn hơn vào lớp học. Kết thúc buổi học, mẹ đứng chờ em ở cổng và nở nụ cười thật tươi khi thấy em mẹ nói: “mẹ biết con sẽ làm được mà, ngoan lắm”. Bước đi đầu đời của em có mẹ bên cạnh, nụ cười ấm áp và những lời động viên khích lệ ấy của mẹ khiến em nhận thấy mình sẽ phải cố gắng thật nhiều để không là mẹ buồn để nụ cười ấy sẽ luôn trên môi của mẹ.

Mẹ mỉm cười khi thấy em biết lễ phép, biết nghe lời. Mẹ cười khi thấy em đạt điểm cao, khi thấy em biết phụ giúp việc nhà dù là nhỏ nhất vì mẹ biết em đã trưởng thành hơn. Với em, không có nụ cười nào có thể ấm áp bằng nụ cười của em. Em thích nhìn mẹ cười, em hạnh phúc khi mẹ cười hạnh phúc.

Nhưng đôi khi mẹ cười nhưng nụ cười ấy mang một nét suy tư, buồn bã. Đó là khi em mắc lỗi. Có một lần, em chót làm lỡ bình hoa mà mẹ thích nhất, nhưng lại nói dối là con mèo chạy qua làm vỡ bình hoa. Mẹ nhìn em một hồi lâu, và nói: “mẹ tin con mèo làm đổ bình hoa và con của mẹ sẽ không nói dối mẹ đâu”. Lúc ấy, em thấy trong lòng thật hối hận bởi mẹ đã tin tưởng em như vậy mà em lại nói dối. Vội vàng em nhận lỗi với mẹ và nói sự thật. Mẹ không trách mắng gì em mà lại nở nụ cười và nói không sao đâu biết lỗi là tốt rồi. Nhưng em hiểu nụ cười ấy của mẹ chứa đựng một nỗi buồn. Em ân hận lắm và tự hứa sẽ không bao giờ làm mẹ buồn nữa.

Có lẽ trên đời này không có gì quý hơn nụ cười của mẹ, nụ cười ấy là động lực cho em cố gắng. Em mong sao mẹ sẽ mãi luôn cười nụ cười hạnh phúc. Vì đối với em, nụ cười hạnh phúc của mẹ là cả một “gia tài” đối với em.

Bài viết liên quan